Chính tôi đã được mục đích cảnh chết ấy trong trại của tôi ở Missouri.Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi.Chỉ có cách đó là diệu nhất.Đã có Ngài lo rồi thì mọi sự hoàn thiện hết.Sách bán vẫn không được thật chạy.Nó gởi lại bà số tiền đó như gởi tại nhà ngần hàng cho trẻ em vậy.Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh.Và bà làm gì để đáp lại? Tất nhiên bà đã xe phăng hết rồi cũng viết nhật ký để mạt sát ông.Thế mà chỉ do một chuyện đã qua, ông đã làm phí gần hết một năm vì những oán giận mỉa mai."Hồi ấy tôi cho những nỗi ưu tư đó vĩ đại vô cùng! Nhưng bây giờ, trong lúc thuỷ lôi của quân giặc vô tình muốn mời tôi xuống chơi thuỷ phủ, tôi thấy nó vô nghĩa làm sao! Tôi tự hứa "Chuyến này mà thoát chết, còn được trông thấy mặt vợ con thì quyết không bao giờ thèm lo một điều gì nữa.