Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Bây giờ đến tiết mục bể sục.Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.Bao người làm được sao mi không làm được.Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.