Chỉ riêng sự tĩnh lặng bên trong bạn mới cảm nhận được sự tĩnh mịch bên ngoài.Rồi tâm trí mới ban tặng hình hài cho thôi thúc hay nhận thức sáng tạo.Bằng cách này, bạn trở nên mạnh mẽ, khó bị tổn thương.Tại sao? Thật đơn giản, bởi vì bạn muốn giữ nguyên vẹn cái tôi ảo tưởng của mình, và đau khổ vốn đã trở thành một bộ phận cốt yếu của cái tôi ấy.Cái nó cho là mạnh mẽ lại là nhu nhược.Sự hàn gắn sâu sắc diễn ra bên trong nó.Trong những tháng kế tiếp, tôi sống trong trạng thái thanh bình và hạnh phúc sâu sắc, không hề gián đoạn.Nó ám chỉ cái hiện hữu bằng cách đề cập đến cái không hiện hữu.Cho nên, nếu có người bảo: “Rất tiếc để bạn phải chờ đợi”, bạn có thể đáp: “Ổn mà, tôi không trông đợi gì cả.Bằng cách này, họ có thể tiến vào trạng thái ân sủng trong đó xuất hiện sự cứu chuộc: hoàn toàn giải thoát khỏi xiềng xích của quá khứ.