Foster nói về chủ đề yêu thích của Roberto.Rồi, khi tôi nói ra, những lời nhận xét của tôi nghe có vẻ biết suy nghĩ hơn.Tôi đã bảo anh ta nói về mỗi chương.) Câu nói đó đã xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.Người nghe sẽ không bao giờ đoán được bạn đang đưa ra quan điểm ban đầu.Anh ấy đã nháy mắt với tôi và nói rất rất chậm: Parlo… molto… lente-mente… per… gli… stranieri.Cả cô ấy và tôi chỉ biết khoảng ba vị khách mời khác, nhưng thật đáng tiếc là ba vị khách khác nhau.Cuối cùng, mọi người hiểu và cười vang.Ý tôi là anh ấy cực kỳ thu hút.Còn anh tên là gì? Tôi hoàn toàn ủng hộ phương pháp đó, nhưng tôi lại chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi nói câu đó.