Rồi một hôm, bà Loftin khuyên tôi một lời mà tôi hết ưu uất, lo buồn và từ đó, kẻ thù của tôi thành bạn thân của tôi.Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật.Buồn bực, tức tối vì không được khen, và thấy chỉ là công dã tràng, hấp tấp, ưu tư, những cảm xúc đó làm cho y thấy mệt, thấy không chống cự nổi với thời tiết đổi thay, thấy năng lực sút kém và nhức đầu.Bảo hiểm để khỏi lo như vậy là rẻ lắm.Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền.Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão.Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền.Ông già đáp: "Phải, họ công kích dữ thiệt, nhưng bác nên nhớ rằng không ai thèm đá một con chó chết cả".Kinh nghiệm đó đã cho tôi những bài học.Nhưng ông ta đã lầm.
