“Đối với mỗi vấn đề dưới bầu trời này cần có một phương pháp giải hoặc không có gì cả.Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy sự tự tin lớn dần và hiểu được ý nghĩa của sự thất bại và có thể tận dụng thời kỳ khó khăn trong chừng mực tôi không còn sợ nó nữa.Họ đã quá thành công trong việc “nhận” và chính việc này đã làm cho họ tự cho mình là trung tâm nên không có hạnh phúc thực sự.Hôm nay tôi xin ca ngợi Socrates – vì tôi nhìn thấy gương mặt thô kệch của ông lúc ông đứng ở nơi cuối cùng của đường ray được gọi là thất bại, ngước mắt nhìn lên trong những khoảnh khắc dường như vĩnh cửu, trước khi ông uống chén thuốc độc mà những kẻ hành hạ ông đã bắt ông phải uống.Chúng ta cũng đã biết câu chuyện về những vận động viên đã kết thúc sự nghiệp sớm hay bi thương tật vĩnh viễn vì họ đã tự buộc mình lờ đi cảm giác đau đớn hoặc bị ép mình dùng quá nhiều thuốc để chặn đứng cơn đau.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?Đầu thập niên 1980, Hishuddin Rais sang châu u và tìm cách thi vào một trường điện ảnh Bỉ có uy tín .Tinh thần ham học đã chiến thắng sự tự ti của anh.Ngoài công việc bán sách cũ, họ còn bán thêm xà bông, kẹo, dép đi trong nhà, viết mực và bút chì.Hình như anh chẳng bao giờ để ý đến công việc của người khác; việc làm cẩu thả của người khác không phải là việc anh quan tâm.
