Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Có phải em đang muốn nói anh câm đi?Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.