Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ.Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngVào đây, trời trở nên dịu hẳn.Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
