Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước.Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy.Tôi rán tỏ rằng tôi coi họ là người chứ không phải chiếc bánh xe trong một bộ máy.Đáng lẽ oán hận và thương thân trách phận như vậy, ông nên tự hỏi tại sao ông không được các người làm công cảm ơn.Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác.Phải làm thế nào cho tình cảm khá hơn bây giờ? Làm cách nào để đổi trái chanh này thành ly nước chanh ngon ngọt chứ?".Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây.Xin chân thành cám ơn bác Vvn và xin gởi phiên bản mới đến các bạn khoái.Chúng ta đã học được bài học này: mệt nhọc thường không do công việc mà di lo lắng, bất mãn và uất hận.Bấy giờ chúng tôi hết thảy 88 người ở trong chiếc tiềm thuỷ đĩnh Baya SS.
