Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Thậm chí, phải viết, phải sống.Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.Con nghe lời bác nào.Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.