Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.