Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.Đi đâu cũng vất vả.