Tôi cũng lo lắng vì con trai tôi đã quá 30 tuổi rồi mà vẫn chưa thất bại.Khi có nó, ta bắt đầu e sợ vì lúc này ta đã có cái để mà mất."Chúng ta không thích giọng hát của họ và nhạc đệm guitar đang trên đường biến mất".Đôi lúc ông cũng không có đủ tiền ăn.Chỉ cần đạt được cái mình muốn, ta không quan tâm đến việc mình đã làm hại bao nhiêu mạng sống dọc đường.( Đây là một tục lệ ở Ấn Độ trong đám cưới, đàng gái phải cho quà hoặc tiền của để đàng trai tổ chức đám cưới).Tôi tin rằng nhiều lần anh đã cám ơn thượng đế về đôi bàn tay và việc làm không mảy may bị tổn thương .Đó chính là hai yếu tố khiến ông quyết tâm thành công.Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con.“Khi một samurai đúng nghĩa xung trận, anh ta luôn chuẩn bị trước việc phải hy sinh, nhưng kẻ luôn phải chết trước tiên chính là kẻ thù của anh ta”.