Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Nhưng mệt mỏi thì sao.Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.Chính nó làm bạn đau không ít.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.