Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Cảm thấy khỏe hơn một chút.Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
