Người bảo đời là bể khổ.Lát sau tôi lẻn xuống.Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.Giữa thẳng thắn và kiêng nể.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.