Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.Nhưng không phải là tất cả.Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.Vứt béng cái chuyện này đi.
