Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.