“Khi giữ sự nhạy cảm trong tay, cái bạn nhận được là nước mắt.Nếu bạn ném nó xuống bùn, nó sẽ kêu: "bẹt".Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa!Không còn được giành ăn, không còn được đấu khẩu với chị bỗng dưng tôi cảm thấy thật khó chịu.Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên.- Lỗ mũi lên tiếng: Bậy, thế cậu chưa xem phim Charlot và cô gái mù à, vui nhưng lãng mạn và cảm động biết làm sao, cứ coi đến đoạn cuối là tớ lại phải dùng khăn lau.- Thằng bò! Ăn cỏ đi mày! Suốt ngày thơ với chẳng thẩn.“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.Bạn không nỡ vứt nó đi nhưng cũng không thể để nó nằm trong nhà được.Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ.