Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc.Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.