Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Và một số lí do khác…Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Phải, đó là tôi tự cô lập mình.
