Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.Thôi, bác đừng xuống.Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
