Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.Tôi tống vào thùng rác.Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Đi đâu cũng vất vả.
