Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Rồi về tủ để đồ mặc đồ.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Bàn tay kia cũng không phải của nàng.Như một khẩu hiệu của tâm thức.Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.
