Cách ăn mặc của ông không giúp cải thiện hình dáng kì quặc cảu ông.Tôi có thể cảm nhận được điều đó.Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc.Sau một năm, tôi vẫn còn cảm giác hụt hẫng, không biết mình sẽ làm gì với tương lai của mình.Cha mẹ tôi cũng không biết nốt.Họ phải chi một khoản cho đứa con mỗi tháng khoảng 6000RM (1578 USD) trong vòng từ 3 đến 4 năm 1!Tính đến lúc đứa con lấy được bằng tốt nghiệp , số tiền lên đến 288.“Nhưng…nhưng điều đó thật không thể tha thứ được! Cô bật khóc .Dù bị mắc bệnh Parkinson ( liệt rung) ngày nay anh vẫn là thần tượng của hàng triệu người tàn tật.Tình cảm say mê mà ông dành cho Đảng Tamil ,cho sự thịnh vượng của người dân Tamil không có gì sánh được .Tôi chỉ tiến lên và làm những việc tốt hơn”.
